Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (870.28 KB, 16 trang )
3. Quan điểm của Hồ Chí Minh về một số lĩnh vực chính của văn
hóa
a) Văn hóa giáo dục
Hồ Chí Minh phê phán nền giáo dục phong kiến ( kinh viện, xa thực
tế, coi sách thánh hiền là đỉnh cao của tri thức…) về nền giáo dục thực
dân ( ngu dân, đồi bại, xảo trá, nguy hiểm hơn sự dốt nát).
Tư tưởng giáo dục Hồ Chí Minh không bó hẹp trong việc giáo dục
tri thức, học vấn cho con người, mà có tính chất bao quát, sâu xa.
Người nói:
“Thiện, ác chẳng phải là
bản tính cố hữu, phần
lớn đều do giáo dục mà
nên”.
Người kêu gọi:
“Quốc dân Việt Nam!
Muốn giữ vững nền độc lập,
Muốn làm cho dân mạnh nước
giàu,
Mọi người Việt Nam… phải có
kiến thức mới để có thể tham
gia vào công cuộc xây dựng
nước nhà, à trước hết phải biết
đọc, biết viết chữ quốc ngữ”.
Hồ Chí Minh cho rằng, việc xây dựng một nền giáo dục của
nước Việt Nam mới phải được coi là nhiệm vụ cấp bách, có ý
nghĩa chiến lược, cơ bản và lâu dài. Nền giáo dục đó sẽ “…
làm cho đa tộc chúng ta trở nên một dân tộc dũng cảm, yêu
nước, yêu lao động, một dân tộc xứng đáng với nước Việt
Nam độc lập”.
b Văn hóa văn nghệ:
Văn nghệ được hiểu là văn học và nghệ thuật.
Hồ Chí Minh là người khai sinh nền văn nghệ cách mạng và có
nhiều cống hiến to lớn, sáng tạo cho nền văn nghệ nước nhà.
- Văn nghệ là một mặt trận, nghệ sĩ là chiến sĩ, tác phẩm văn nghệ là
vũ khí sắc bén trong đấu tranh cách mạng, trong xây dựng xã hội
mới, con người mới.
+
HỒ CHÍ MINH khẳng định:
Văn nghệ là mặt trận được hiểu nó là một bộ phận của cách
mạng, là văn nghệ cách mạng.
Nghệ sĩ là chiến sĩ.
+ HCM với tư cách là 1 nhà văn
chân chình, nhà văn hóa kiệt
xuất.
Bác lên sân khấu cùng nghệ sĩ
- Văn nghệ phải gắn với thực tiễn đời sống của nhân dân:
- Phải có những tác phẩm văn nghệ xứng đáng với thời đại mới của đất
nước và dân tộc:
Tác phẩm đường cách mệnh