Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (223.54 KB, 32 trang )
“Chẳng ai thương nó cả.Nó cũng là người. Duy chỉ khác mọi người là chẳng
may nó bị tạo hóa ruồng bỏ, cho nên đói khát, phải ăn cắp giấm giúi để nuôi
thân. Cái ấy cũng khác hẳn với người thường. Họ thừa, họ cứ đường hoàng ăn
cắp”.
- Văn trần thuật của Nguyễn Công Hoan nhìn chung là những lời
trò chuyện giữa tác giả, nhân vật và độc giả như những kẻ bằng vai phải lứa
cùng đùa cợt bông phèng với nhau. “Một loạt truyện ngắn của ông viết vừa
rồi về quan trưởng tôi có đọc hết. Tôi nhận thấy có truyện ông đã bịa thêm
nhiều...” (Tôi tự tử). “Vì mới chết lần này là lần đầu, nên anh Xích chưa
có lịch duyệt về khoản ấy. Thực vậy, nếu chết ở tỉnh, thì ai láu nên
chọn vào đêm thứ sáu. Như thế, vợ con có vừa vặn thì giờ để cáo phó lên
báo. Và chủ nhật, cất đám, có đủ các cụ, các quan, các ông, các bà, thân
bằng cố hãu đi đưa đông. Ở nhà quê, nếu chết vì tai nạn, người khôn ngoan
bao giờ cũng tránh những ngày chủ nhật hoặc ngày lễ, thì sự khám xét, tống
táng mới mong chóng được. Nhưng khốn nỗi, xưa nay, không ai chết lần thứ
hai để được bài học kinh nghiệm về cách chết. Vì vậy, vẫn có nhiều người
chết một cách ngờ nghệch” (Thịt người chết). “Dạy học là một nghề khó nhọc.
Dạy lớp Đồng ấu lại khó nhọc gấp mười. Trẻ con phần nhiều đãng trí, hay
quên, có khi tay cầm quản bút, nhưng lại mách thầy là anh nào ăn cắp. Có
khi lọ mực móc dây vào ngón tay, nhưng lúc hứng, cứ như thế, đưa cả lên đầu
mà gãi! Lại có đứa thò lò mũi xanh. Có đứa mải chơi, đi “mô tô” ra quần lúc
nào không biết. Quần áo thì bẩn thỉu, hôi thối, đất cát, mồ hôi bê bết nhễ
nhại, cáu ghét tầng tầng. Trong lớp thì hơi người tanh nồng lên. Không
trách người Tây gọi lớp ấy là Ăng-phăng-tanh cũng phải” (Thầy cáu).
2.5.3 Ngôn ngữ giễu nhại
Có giọng giễu nhại. Bằng biện pháp giễu nhại, tác giả hạ bệ tất cả những gì
gọi là nghiêm trang, nghiêm túc; biến chúng thành trò cười với hình thức mô
phỏng (hí phỏng) một cách hài hước lời nói, giọng điệu của những nhân vật
nào đấy, hoặc phong cách ngôn ngữ của một tầng lớp xã hội nào đấy. Tả cái
Phong cách truyện ngắn Nguyễn Công HoanPage 22
áo rách của thằng ăn cắp: “Cái áo dài vải Tây nay chỉ còn giữ được màu nước
dưa, thì ở lưng, vai, tay, ngực bướp ra, mà năm khuy thì về hưu trí. Mỗi
chỗ rách là kỉ niệm một trận đòn mê tơi...”. Tả con chó sủa: “Tiên sinh xứ
tự do ngôn luận oang oang... cứ diễn thuyết ràm rộ, hô hào dữ dội đến nỗi
cả nhà mất ngủ”.
2.5.4. Chơi chữ
Chơi chữ trong cách đặt tên truyện. Hai thằng khốn nạn: Một người
khốn nạn về vật chất (nghèo khổ) và một người khốn nạn về tinh thần, về
cách sống (nhà giàu). Thế là mợ nó đi Tây: “đi Tây” vừa chỉ người Việt Nam
sang du học bên Tây vừa chỉ sự ra đi hẳn, cắt đứt hẳn. Xuất giá tòng phu:
Dùng ngôn ngữ đạo lý để chỉ chuyện vô đạo: Tòng phu không phải là thủy
chung với chồng mà theo mệnh lệnh chồng đi ngủ với quan trên.
Chơi chữ trong văn trần thuật: Tôi cực lực công kích sách vệ sinh
đã dạy người ta ăn uống phải sạch sẽ, nếu ta muốn được khỏe mạnh béo tốt.
Thuyết ấy sai. Trăm lần sai, nghìn lần sai vì tôi thấy sự thực ở đời, bao
nhiêu những anh béo khỏe, đều là những anh thích ăn bẩn cả...” (Đồng hào có
ma). Miêu tả cách ghẹo gái có tính chất lính tráng của một viên cơ. Lão
khám một mụ buôn thuốc phiện lậu, thấy có mấy đồng trinh: “-À, con này gớm
thật, mày vẫn còn trinh à?”.
2.6. Nghệ thuật trần thuật
2.6.1. Trần thuật theo ngôi kể
Mỗi truyện ngắn của Nguyễn Công Hoan, ông sử dụng lối trần thuật theo
ngôi kể thứ ba – người kể chuyện giấu mình nhưng điểm nhìn và lời kể theo
giọng điệu của nhân vật. Trong mỗi truyện đều sử dụng ngôn ngữ giản dị, có
tính chất bình dân và mang tính trào phúng lột cả được hoàn cản của nhân vật
cũng như nết xấu của con người thay đổi về bản chất. Với “Ngựa người người
ngựa” người kể chuyện toàn tri, biết hết hoàn cảnh của a phu xe, biết được suy
nghĩ của anh về gia đình, về chuyện áo cơm, những trăn trở trong tối ba mươi
tết: “Anh ấy chạy vội lại phía có người gọi”, “Anh xe mới nghĩ mười lăm phút
Phong cách truyện ngắn Nguyễn Công HoanPage 23
nữa mình sẽ có sáu hào”. Cách trao lời kể cho người dấu mặt có thể bộc lộ
được suy nghĩ và những bình luận, đánh giá của cá nhân vào tác phẩm: “Phải
đòn trận này thì nó cạch đến già! Nhưng đáng kiếp hắn lắm! Ai thương? Ai bảo
mới nứt mắt ra đã đi ăn cắp” (Thằng ăn cắp), sử dụng đại từ thay thế “Nó” cho
thằng ăn cắp, những hành động rượt đuổi bắt nó như muốn nói lên cái xã hội đã
làm con người cũng phải lọt vào “bước đường cùng” không lối thoát. Trong
“Răng con chó của nhà tư sản” tác giả cũng dùng lối kể chuyện giấu mặt toàn
tri kể lại câu chuyện con chó nhà tư sản còn sướng hơn cả người ăn mày nữa,
trong cảnh nghèo đói con người phải giành giật miếng ăn với cả súc vật mà
không cần nghĩ đến thân phận nữa: “giá con chó biết tiếng người…khuất bóng
ở cạnh tường”. Nội dung được phản ánh trong tuyện ngắn của ông rất chân thực
và lột tả được những cảnh đời bất hạnh, nghèo khổ phải làm thuê làm mướn
suốt đợi, chỉ biết “Dạ” và làm theo (Thanh! Dạ!), qua đó tác giả bộc lộ được
tình cảm và tấm lòng thương yêu đối với những kiếp người như vậy: “tội
nghiệp con bé, khi nó về…vì vừa làm tròn một việc mà không phải mắng” .
Những dẫn chứng ấy cũng giúp chúng ta nhận ra được phần nào phong cách
trao cách kể chuyện của Nguyễn Công Hoan nhằm thoát ra được tinh thần nhân
đạo và thể hiện tình cảm đối với những con người nhỏ bé trong xã hội, không
được coi trọng danh dự và chính cái hoàn cảnh phải mua vui cho thiên hạ mà
không dám nghĩ đến việc riêng (Kép Tư Bền), điều kiện xã hội làm cho con
người cũng thay đổi theo hướng tiêu cực và trở thành những phần tử xấu trong
xã hội ấy.
Cũng có khi tác giả Nguyễn Công Hoan sử dụng lối kể chuyện ở ngôi thứ
nhất trong “Thế là mợ nó đi tây” xưng “tôi” nhằm kể lại những câu chuyện diễn
ra xung quanh mình một cách chân thật, độc giả khi tiếp xúc sẽ tường tận được
những sự kiện của chính mình, biết được hoàn cảnh mình đang sống và những
việc mình làm. Nhà văn xưng “tôi” hoặc cho “tôi” xuất hiện là để phá vỡ
khoảng cách trần thuật giữa chủ thể trần thuật với các sự kiện được trần thuật.
“Tôi” là nhân vật chính, tự kể lại chuyện mình, chiếm vị trí trung tâm, chính vì
Phong cách truyện ngắn Nguyễn Công HoanPage 24
thế nó thể hiện rõ nhất tư tưởng chủ đề của truyện. Mọi biến cố xoay quanh
“tôi”, từ thời hiện đại kể lại thời kì quá khứ (Ngày ấy). Vì kể lại chuyện đời
mình, khoảng cách giữa hai thời hiện tại và quá khứ không quá xa nhau, do vậy,
truyện kể vẫn đậm chất thời sự như: Tôi tự tử, Tôi chủ báo, Anh chủ báo, Chiến
tranh, Thằng ăn cắp…Khi người kể chuyện là “tôi”, “tôi” kể việc “tôi” biết cho
độc giả nghe. “Tôi” đối thoại, tranh luận với độc giả, “tôi” dẫn độc giả đi từ sự
kiện này đến sự kiện khác theo ý “tôi” (Cái thú tổ tôm): “Vậy xin độc giả đoán
nét mặt ông nghị Đào…nhà xơi nước hay không?”. Qua đó chúng ta nhận thấy
được cách dùng ngôi kể của Nguyễn Công Hoan rất tinh tế và có những tác
dụng tạo nên giá trị nội dung và nghệ thuật cho tác phẩm.
2.6.2. Điểm nhìn trần thuật
Truyện ngắn của Nguyễn Công Hoan rất phong phú trong điểm nhìn trần
thuật, có điểm nhìn bên trong, bên ngoài và cả không gian lẫn thời gian đan xen
trong hệ thống nhân vật và lớp ngôn ngữ bình dân ấy. Cách trao điểm nhìn đa
dạng như thế sẽ tạo được hiệu ứng tốt trong cách nhìn nhận của độc giả, tạo cảm
giác “trực tiếp”, “công khai”, người đọc bị lôi cuốn vào câu chuyện và cùng trải
nghiệm với nhân vật như một tham thể đặc biệt trong thế giới nghệ thuật.
Truyện ngắn trào phúng Nguyễn Công Hoan, xuất hiện cái cười mới, cái
cười cao hơn, sâu săc hơn cái cười thông thường. Tiếng cười của ông chĩa vào
sự tha hóa trong xã hội, qua đó mà tầm phổ quát của nó là tố cáo trạng thái tha
hóa của toàn xã hội. Khi tác giả nhảy vào làm trò, tức tác giả nhập vai nhân vật,
từ bên trong. Lúc này điểm nhìn trần thuật là điểm nhìn từ nhân vật, từ bên
trong. Kẻ cao đạo nói về lưu manh là giọng bề trên nói với kẻ dưới. Tất nhiên,
lập một khoảng cách, kẻ khốn nạn nói về kẻ khốn nạn, khoảng cách sex bị phá
vỡ. Vì đó là cái nhìn bên trong, cái nhìn tận gan ruột. Do đó nó rất thật.
Với điểm nhìn bên trong tác giả kết hợp với lối kể chuyện ở ngôi thứ ba
giấu mặt nhưng di chuyển điểm nhìn vào chính nhân vật trong truyện. Những
truyện ngắn của ông được nhìn xuyên qua cảm nhận của nhân vật: “rồi trong
khi nhà nuôi kể lể, thì cậu lệ đánh vần để đọc lá thư”, “nó mừng quá lóp ngóp
Phong cách truyện ngắn Nguyễn Công HoanPage 25
đứng dậy, vội vã theo vào trong buồng giấy” (Đồng hào có ma). Nhiều chi tiết
được nhìn nhận thông qua cách kể của tác giả nhưng với lời kể nhân vật: “Nó
nhìn gánh bún riêu. Nó nhìn mẹt bánh đúc. Nó nhìn rổ khoai lang. Cơ chừng nó
thèm. Nó thèm vì nó đói.” (Thằng ăn cắp), đó là những cách nghĩ của chính nhân
vật trong truyện rất chân thực và có ý nghĩa. “con Thanh chờ, nó đập bàn chân
nọ vào bàn chân kia cho đỡ sốt ruột” (Thanh! Dạ!). Cách tạo điểm nhìn bên
trong người đọc có được cái nhìn xuyên thấu và sâu hơn trong cảm nhận và
những suy nghĩ, trăn trở lo toan về cuộc sống của chính nhân vật đời thường.
Truyện “Ngựa người người ngựa” đã thành công trong việc ìn bộc lộ được
những đau khổ đến tột cùng của chàng trai phu xe khi gặp phải gái ăn sương
trong tình cảnh nghèo đói và phải lo cho gia đình.
Phối hợp với điểm nhìn bên trong là điểm nhìn bên ngoài trong mỗi truyện
ngắn tạo nên góc nhìn đa chiều và nhìn được toàn cảnh cuộc sống trong mỗi
truyện ngắn mà Nguyễn Công Hoan dày công sáng tạo. Có thể nói cách nhìn từ
ngoài sôi vào những hành động, của chỉ thậm chí suy nghĩ của chính nhân vật
độc giả đều có thể dễ dàng nhận thấy. Mỗi truyện là mỗi cảnh nhìn khác nhau
làm nổi bật lên những sự kiện xoay quay đời sống nghèo túng và cơ cực của con
người phận bé, tôi tớ, những người có hoàn cảnh cùng khổ. Trong “Ngựa người
người ngựa” mở đầu là cảnh anh phu xe lững thững dắt xe không có người ngồi
từ bao giờ. Từ điểm nhìn này khung cảnh gợi mở cho chúng ta nhiều điều về
con người trong truyện, có những nhận định riêng của chính tác giả về phận
người: “Ấy thế!...sạch sành sanh cả”. Điểm nhìn bên ngoài được tác giả dụng ý
sử dụng trong các truyện ngắn của ông, toàn cảnh cuộc rượt đuổi thằng ăn cắp
được miêu tả rất lỹ, hay trong cảnh thằng ăn mày thèm miếng thức ăn của chó
đến nhỏ nước giải ra thật tỉ mỉ. Thông qua những cách nhìn đó nhằm bộc lộ
được tài quan sát của nhà văn cũng như tình cảm sâu sắc dành cho những thân
phận nghèo nàn.
Những truyện ngắn Nguyễn Công Hoan miêu tả những sự việc diễn ra đời
thường nên điểm nhìn không gian xoay quanh một vùng quê, hay khu phố, cảnh
Phong cách truyện ngắn Nguyễn Công HoanPage 26
chợ búa, trong nhà, ở bệnh viện. Thời gian trong truyện cũng được miêu tả rất
chi tiết, Tối ba mươi tết trong “Ngựa người người ngựa”, khoảng thời gian rời
quê hương sang tây học trong “Thế là mợ nó đi tây”, “Anh ở Sài Gòn ra hát…
đã ba năm nay” trong “Kép Tư Bền”. “Hơn mười năm nay…cũng đã dai sức”
(Được chuyến khách)…
Tóm lại, những thủ pháp nghệ thuật trong truyện ngắn Nguyễn Công Hoan
được ông sử dụng rất thành công,đạt tới kỹ thuật cao trong sự miêu tả hiện thực
đương thời. Những truyện khôi hài, trào phúng hay những truyện chủ yếu miêu
tả những cảnh trụy lạc, những sự thối nát, lố bịch trong xã hội cũ…tất cả đều trở
nên những giá trị tinh thần đại diện cho một thời, thể hiện chủ nhân đạo sâu sắc.
2.7 . Thủ pháp nghệ thuật
2.7.1. Thủ pháp trào phúng
Thủ pháp nghệ thuật được coi là những phương tiện cơ bản để nhà văn gom
góp kết hợp trong tác phẩm của mình. Nguyễn Công Hoan cũng vậy, thủ
pháp nghệ thuật mà ông sử dụng ở đây chính là thủ pháp “trào phúng”.
Có thể nói, sự nhạy bén đặc biệt trước những mâu thuẩn trào phúng trong đời
sống là đặc điểm quan trọng nhất trong tư duy nghệ thuật của Nguyễn Công
Hoan vì Ông rất có năng khiếu phát hiện ra những tình huống gây cười, mâu
thuẩn hài hước trong các sự vật, hiện tượng xung quanh. Ông luôn nhìn xã hội
đương thời dưới lăng kính trào phúng.
Mỗi truyện ngắn của Nguyễn Công Hoan là một cảnh tượng, một tình huống
mâu thuẫn đầy tính chất hài hước trong cái “tấn trò đời”. Để làm nổi bật mâu
thuẫn trào phúng của sự vật, hiện tượng, nhà văn thường dùng biện pháp phóng
đại. Phóng đại được xem như là một đặc điểm không thể thiếu của sự hư cấu
nghệ thuật trong văn trào phúng. Đó là sự thể hiện “một thái độ nào đo châm
biếm hoặc hoài nghi những cái được thừa nhận, có khuynh hướng lật mặt trái,
hơi xuyên tạc đi một ít, chỉ ra cái không hợp lý trong cái bình thường”.Nó làm
cho mâu thuẩn càng nổi bật và chất muối trào phúng càng đậm đà. Ví dụ trào
Phong cách truyện ngắn Nguyễn Công HoanPage 27
phúng trong Kép Tư Bền, Ngựa người người ngựa, Thật là phúc, Cụ chánh bá
mất giày….
Truyện ngắn Nguyễn Công Hoan tuy trào phúng song vẫn thuộc loại “tả thực”,
vẫn yêu cầu tác phẩm có diện mạo giống như bản thân đời sống, với “sự chính
xác của các chi tiết”, do đó không cho phép sự phóng đại kiểu biếm họa quá
đáng khiến cho sự vật bị méo mó, quái dị, không thật.
2.7.2. Thủ pháp đánh lạc hướng người đọc
Để làm nổi bật mâu thuẩn trào phúng, nhà văn còn chú ý tạo nên sự so sánh đối
lập, sư lặp lại _ một cảnh tượng, một tình huống, một lời nói. Tác giả dùng thủ
thuật đánh lạc hướng người đọc bằng những ngôn ngữ, chi tiết lập lờ, đánh bẩy,
khiến người đọc phán đoán lầm. Đặc biệt nhà văn dựng nên một nhân vật “tôi”
thạt thà, ngơ ngác, hiểu lầm để đánh lạc hướng người đọc.
- Giả định, suy đoán nhằm đánh lạc hướng. “Cái ví ấy của ai” : Các ông bà quý
phái đang khiêu vũ, bỗng một ông mất ví. Ai cũng ngờ bọn đầy tớ. Hóa ra,
chính họ ăn cắp của nhau.
- Xây dựng nhân vật “ngớ ngẩn” để đánh lừa. “Nỗi lòng tỏ cùng ai” : Bà mẹ
nhân vật “ngớ ngẩn” trước nỗi buồn của con gái yêu. Những phán đoán của bà
về lý do gây ra nỗi buồn cho.
Phong cách truyện ngắn Nguyễn Công HoanPage 28
CHƯƠNG 3: GIÁ TRỊ PHONG CÁCH TRUYỆN NGẮN NGUYỄN
CÔNG HOAN.
Bằng những cơ sở về lý luận thực tiễn, soi chiếu vào những truyện ngắn
của Nguyễn Công Hoan chúng ta nhận thấy rằng phong cách của nhà văn được
thể hiện rất đậm nét.
Nó không chỉ là cách nói, cách nghĩ và cách viết của nhà văn mà đó còn là vô
thức được hình thành do yếu tố xã hội ảnh hưởng chi phối. Phong cách đó ứng
với hoàn cảnh sống của nhà văn hiện tại_sống giữa những xô bồ, đen tối bản
thân của mỗi người “nhạy cảm” ắc hẳn sẽ cảm thấy mình cần làm gì đó để góp
tiếng nói tố cáo xã hội.
Chính những cảm xúc thực tế đó mà văn chương của Nguyễn Công Hoan rất
thực. Mọi thứ dường như đã cũ nhưng khi được ông viết ra nó lại trở thành
một vấn đề mới mẻ và vô cùng đặc sắc.
Với hệ đề tài gần gũi, quen thuộc về con người, cuộc sống, mâu thuẩn giai cấp,
giàu nghèo,… Nguyễn Công Hoan ngoài việc tạo cho mình một phong cách
Phong cách truyện ngắn Nguyễn Công HoanPage 29
riêng ông còn đưa người đọc tới gần hơn với chân thật hơn của cuộc sống
đương thời.
Với cốt truyện và kết cấu lạ, độc đáo thể hiện phong cách rất riêng của môt cây
bút hiện thực, Nguyễn Công Hoan dường như đã gây ấn tượng tạo khiêu khích
tích cực từ phía người tiếp nhận. Đây cũng chính là một giá trị căn bản mà
truyện ngắn của ông mang lại. Nó gây sự tò mò ngay từ đầu và hấp dẫn đến khi
kết thúc câu chuyện, càng tò mò, càng hứng thú và khi kết thúc câu chuyện
người đọc vẫn cảm thấy có gì đó đau xót, trách móc và đột ngột bởi cái bất công
tủi nhục của đa số nhân vật chính diện xuất hiện trong tác phẩm.
Với giọng điệu ngôn ngữ tự nhiên, suồng sả. Phần nào nói lên phong cách tự
nhiên khi viết truyện của tác giả, mọi thứ diễn ra trong câu chuyện dường như
quá thân quen đối với Nguyễn Công Hoan nên tác giả mới tự nhiên như vậy.
Giá trị cho điểm phong cách này được hiện ra ở chổ đó chính là một sự kết nối
tiểu biểu giữa nhà văn – tác phẩm – bạn đọc.
Nghệ thuật trần thuật đặc sắc là cách mà Nguyễn Công Hoan gửi gắm thông qua
tác phẩm, tạo ra những nhận định sâu sắc về cuộc đời và con người. Không quá
triết lí sâu xa, tác phẩm của ông được kể với nhịp kể rất đều và tự nhiên, từ
những xuất phát điểm khác nhau trong điểm nhìn trần thuật tác giả đã chuyển
tới người đọc những câu chuyện đầy đau khổ và bất công của người nghèo, của
những tầng lớp thấp của xã hội mà ông đang sống.
Điều đáng nói ở đây chính là qua những nét nghệ thuật đặc sắc đó Nguyễn Công
Hoan hiện lên là một cấy bút truyện ngắn hiện thực trào phúng. Không cay cú
như những phóng sự của Vũ Trọng Phụng, cũng khác hẳn với những gì Nam
Cao đã viết. Truyện ngắn của Nguyễn Công Hoan thực sự để lại nhưng ấn
tượng khó phai trong lòng người đọc.
Những phong cách nghệ thuật đó được gửi gắm qua từng tác phẩm khác nhau,
tạo tiền đề và sức sống mãnh liệt đối với những tác phẩm truyện ngắn của ông.
Để cho những tác phẩm đó tồn tại cho đến tận bây giờ và cả sau này nữa.
Phong cách truyện ngắn Nguyễn Công HoanPage 30
C. PHẦN KẾT LUẬN
Nguyễn Công Hoan, nhà văn tiêu biểu của chủ nghĩa hiện thực phê phán
Việt Nam. Ông đã được nhiều thành công trong cuộc đời văn nghiệp của mình,
trong đó có thể loại truyện ngắn.
Trải qua sự sàng lọc của thời gian và lòng người, Nguyễn Công Hoan đã
tạo nên một thế đứng vững vàng trong văn mạch dân tộc nhờ phong cách truyện
ngắn cũng như phong cách viết văn độc đáo của mình.
Ngay từ buổi đầu cầm bút, Nguyễn Công Hoan đã tự vạch cho mình một
con đường đi, một con đường không phải ngay từ đầu đã rõ nét và cả về sau này
không phải là không có những lúc chệch choạc, nhưng căn bản là một con
đường tích cực tiến bộ nhất so với tình hình văn học công khai nước ta thời ấy trước khi Đảng ta phát biểu và đấu tranh cho một đường lối văn nghệ chính xác,
phù hợp với yêu cầu phát triển của bản thân văn nghệ.
Phong cách truyện ngắn Nguyễn Công HoanPage 31
Truyện ngắn của Nguyễn Công Hoan sinh động, hấp dẫn. Ông là người
biết tổ chức cấu trúc chặt chẽ và thay đổi cấu trúc hình thức rất linh hoạt. Nếu
như truyện ngắn của Thạch Lam tác động chủ yếu vào tình cảm và cảm giác
người đọc, truyện của Nam Cao đi sâu vào tâm lí bên trong của nhân vật, thì
truyện ngắn của Nguyễn Công Hoan nhằm nâng cao năng lực nhận thức và
khám phá các hiện tượng phức tạp của xã hội.
Nguyễn Công Hoan đã để lại cho chúng ta một khối lượng truyện ngắn
phong phú với một nghệ thuật viết khác điêu luyện. Dư luận đều thống nhất
đánh giá cao công lao của ông trong việc xây dựng một nền truyện ngắn Việt
Nam hiện đại. “Tác phẩm của Nguyễn Công Hoan cũng có thể nói là một “bách
khoa toàn thư” về xã hội Việt Nam trước cách mạng tháng Tám. Nguyễn Công
Hoan là bậc thầy về truyện ngắn trào phúng trong nền văn xuôi hiện đại, nhưng
ông còn là một nhà văn giàu tình cảm, viết những truyện xúc động người đọc
một cách sâu sắc”.
TÀI LIỆU THAM KHẢO
1. Văn hoc Việt Nam 1900 – 1945, Phan Cự Đệ chủ biên, nhà xuất bản giáo
dục Việt Nam,…
2. Truyện ngắn Nguyễn Công Hoan tác phẩm và dư luận, Tuấn Thành – Anh
Vũ (tuyển chọn), NXB văn học, 2002.
3. Nguyễn Công Hoan cây bút hiện thực xuất sắc, Vũ Thanh Việt tuyển
chọn và biên soạn, NXB văn hóa thông tin Hà Nôi, 2000.
4. Tài liệu mạng : www.vanchuong.com
Phong cách truyện ngắn Nguyễn Công HoanPage 32