Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (1.16 MB, 509 trang )
luỹ. Cấp độ đầu tiên không bị cấp độ thứ hai lấn
át. Tương tự, cấp độ thứ hai không bị cấp độ thứ
ba che mất, và cấp độ thứ ba thì không bị cấp độ
bốn lấn lướt. Cấp độ bốn cũng là cấp độ cao nhất
trong quá trình đọc, bao hàm tất cả các cấp khác.
Nói cách khác, cấp này vượt quá tầm kiểm soát
của các cấp dưới.
Cấp độ đọc đầu tiên được chúng tôi gọi là
đọc sơ cấp, hay đọc sơ đẳng, đọc cơ bản, đọc
khởi đầu. Cách gọi nào cũng nói lên một điều rằng
khi độc giả đã nắm vững cấp độ này, tức là họ đã
từ chỗ không biết chữ trở thành biết chữ, ít nhất là
ở giai đoạn đầu tiên. Khi thành thạo cấp độ này,
người ta học được các điều cơ bản nhất trong
Nghệ thuật đọc sách (The art of reading), được
đào tạo cơ bản về đọc, và học được các kỹ năng
đọc đầu tiên. Cấp độ đọc này thường được dạy
cho học sinh tiểu học.
Khi bắt đầu học đọc, người ta học cách nhận
biết từng từ riêng rẽ trên trang sách. Ví dụ, các em
học sinh lớp một nhìn thấy một tập hợp các dấu
hiệu màu đen trên nền giấy trắng, các dấu hiệu đó
có nghĩa là “Con mèo ngồi trên chiếc mũ”. Nhưng
vì mới học đọc nên các em không thật sự quan
tâm liệu mèo có ngồi trên mũ thật không, hay điều
này ám chỉ gì về mèo, mũ và thế giới xung quanh.
Các em chỉ để ý đến ngôn ngữ mà tác giả đang
dùng.
Ở cấp độ một, câu hỏi đặt ra cho người đọc
là “Câu đó ý nghĩa nói gì?”. Đây có thể xem là
một câu hỏi phức tạp và hóc búa. Nhưng ở đây,
chúng tôi chỉ đề cập đến ý nghĩa đơn giản nhất của
nó. Trong cấp độ đọc này, có một số vấn đề mất
nhiều công sức để xử lý. Ví dụ, khi ta muốn đọc
một tài liệu nào đó nhưng nó lại được viết bằng
tiếng nước ngoài mà ta không thạo lắm. Lúc này,
nỗ lực đầu tiên của chúng ta là phải xác định các
từ được dùng. Chỉ sau khi xác định được từng từ,
chúng ta mới có thể tìm cách để hiểu chúng và cố
gắng hết sức để hiểu ý nghĩa của chúng.
Thậm chí, khi đọc các tài liệu được viết bằng
ngôn ngữ của mình, nhiều độc giả vẫn gặp không ít
khó khăn ở cấp độ đọc này. Hầu hết các khó
khăn đó mang tính máy móc. Một trong số các
nguyên nhân là do cách họ được dạy học đọc như
thế nào lúc ban đầu gây nên. Vượt qua các trở
ngại này, người ta thường đọc nhanh hơn. Vì thế
mà phần lớn các khoá dạy đọc nhanh tập trung
vào cấp độ này.
Cấp độ đọc thứ hai được chúng tôi gọi là đọc
kiểm soát. Đặc trưng của cấp độ này là sự nhấn
mạnh đặc biệt đến thời gian. Khi đọc ở cấp dộ
này, học sinh được phân bổ một lượng thời gian
nhất định để hoàn tất một lượng bài đọc được
giao. Nói cách khác, mục đích của cấp độ này là
cố gắng hiểu càng nhiều trong một khoảng thời
gian ấn định trước - thường là một khoảng thời
gian tương đối ngắn, thậm chí là quá ngắn để hiểu
được mọi thứ được đề cập trong sách.
Có một tên gọi khác cho cấp độ đọc này là
đọc lướt qua. Nhưng đây không phải là đọc lướt
qua một cuốn sách một cách tình cờ hay ngẫu
nhiên. Đọc kiểm soát là nghệ thuật đọc lướt một
cách có hệ thống. Khi đọc ở cấp độ này, mục đích
của bạn là xem xét bề mặt cuốn sách, và tiếp thu
tất cả những gì mà bề nổi của cuốn sách dạy bạn.
Ở cấp độ này, câu hỏi điển hình là “Cuốn sách
muốn nói lên điều gì?” hoặc “Kết cấu cuốn sách
như thế nào?”, hay “Cuốn sách gồm những phần
nào?”.
Khi đọc kiểm soát một cuốn sách, dù thời gian
cho phép ít đến đâu, bạn cũng phải trả lời được
câu hỏi “Sách này thuộc loại gì: tiểu thuyết, lịch sử
hay khoa học?”. Điều chúng tôi muốn lưu tâm là
đa số mọi người, ngay cả những người đọc khá
tốt, cũng không nhận thức được giá trị của việc
đọc kiểm soát. Họ bắt đầu đọc trang đầu tiên, và
đọc kỹ cho đến hết mà không đọc phần mục lục.
Như vậy, họ vừa phải tiếp thu kiến thức bề nổi
của cuốn sách, vừa phải cố gắng hiểu cuốn
sách muốn nói gì. Điều này làm cho vấn đề càng
khó khăn hơn.
Cấp độ đọc thứ ba chúng tôi gọi là đọc phân
tích. Đây là một hoạt động phức tạp hơn, những
cũng hệ thống hơn hai cấp độ trước. Tuỷ thuộc
vào mực độ khó của bài đọc mà có nhiều hay ít
đòi hỏi khắt khe đối với người đọc.
Đọc phân tích là đọc kỹ lưỡng, đọc toàn bộ
hay đọc hiệu quả. Nếu đọc kiểm soát là hình thức
đọc tốt nhất, và hoàn chỉnh nhất có thể đạt được
trong một thời gian cho trước, thì đọc phân tích là
hình thức đọc tốt nhất và hoàn chỉnh nhất có thể
đạt được trong một thời gian không xác định.
Điều chúng tôi muốn nhấn mạnh ở đây là đọc
phân tích luôn luôn tích cực. Trong cấp độ này,
độc giả giành lấy một cuốn sách, và nghiền ngẫm
nó cho đến khi nó trở thành của riêng họ. Triết gia
Francis Bacon (1561-1626) từng nhận xét rằng:
“Một số sách chỉ dùng để nếm. Một số khác để
nuốt. Và rất ít cuốn sách dùng để nhai và tiêu
hoá”. Đọc một cuốn sách theo kiểu phân tích có
nhĩa là nhai và tiêu hoá nó.
Đọc phân tích không thật sự cần thiết nếu mục
đích đọc của bạn chỉ để lấy thông tin hay giải trí.
Đọc phân tích trước tiên và trên hết là đọc để
hiểu. Nếu bạn không có ít nhất một kỹ năng nào
đó của cấp độ đọc phân tích, bạn gần như không
thể dựa vào sự trợ giúp của một cuốn sách để đi
từ chỗ hiểu ít đến hiểu nhiều.
Cấp độ bốn, cũng là cấp độ cao nhất của việc
đọc, được gọi là đọc đồng chủ đề. Đây là hình
thức đọc phức tạp nhất và có hệ thống nhất trong
tất cả các cấp độ. Yêu cầu đối với người đọc rất
cao ngay cả khi bản thân những tài liệu họ đọc
khá dễ hiểu.
Người ta còn gọi cấp độ này là đọc so sánh.
Khi đọc đồng chủ đề, độc giả đọc nhiều sách chứ
không chỉ một cuốn và tìm mối liên quan giữa các
cuốn sách đó cũng như mối liên quan đến chủ đề
mà chúng cùng đề cập. Nhưng chỉ so sánh về chữ
nghĩa thôi là chưa đủ. Đọc đồng chủ đề yêu cầu
nhiều hơn thế. Thông qua những cuốn sách, độc
giả đọc đồng chủ đề có thể xây dựng một lập luận
để phân tích một chủ đề mà có thể không nằm
trong bất kỳ cuốn sách nào họ đọc. Vì thế, đọc
đồng chủ đề không phải là một nghệ thuật dễ
dàng, các quy tắc của nó cũng không được nhiều
người biết đến nhưng đó lại là hình thức đọc tích
cực nhất, đòi hỏi nỗ lực cao nhất. Lợi ích của hình
thức đọc này lớn đến mức có thể bù đắp những
khó khăn khi học cách thực hiện nó.
3 Cấp độ đọc đầu tiên
– Đọc sơ cấp
Suốt thế kỷ XIX, tại châu Mỹ, người ta chủ
yếu dùng phương pháp ABC để dạy học đọc. Trẻ
em được dạy cách đánh vần từng chữ cái trong
bảng chữ cái (phương pháp này còn được gọi là
đọc sơ cấp) và kết hợp chúng thành âm tiết. Ban
đầu là hai chữ một, sau đó là ba, bốn, bất kể các
âm tiết đó có nghĩa hay không. Khi một đứa trẻ
có thể kể tên tất cả các cách kết hợp đã được xác
định, coi như em đã thông thuộc bảng chữ cái.
Sau đó, hình thức dạy đọc tổng hợp này đã bị
chỉ trích nặng nề, và người ta đề xuất hai cách thay
thế. Một là hình thức biến thể của phương pháp
dạy chữ cái phân tích, gọi là phương pháp ngữ
âm. Theo đó, từ được nhận biết bằng âm chứ
không phải bằng các chữ cái. Các hệ thống in
phức tạp và tài tình được phát minh nhằm thể hiện
các âm khác nhau của một chữ cái, đặc biệt là các
nguyên âm.
Hai là phương pháp sử dụng thị giác để tiếp
nhận các từ trước khi chú ý đến từng chữ cái hay
từng âm. Say này, người ta phát triển phương
pháp này để giới thiệu với học sinh một câu đầy đủ
tượng trưng cho một đơn vị ý nghĩ. Tiếp đó, học
sinh mới học cách nhận biết các từ cấu thành câu
đó, và cuối cùng là các chữ cái tạo nên các từ.
Trong những năm 1920, 1930, phương thức này
rất thông dụng. Đây cũng là thời kỳ có sự chuyển
đổi từ việc đọc to sang đọc thầm. Người ta nhận
ra rằng có khả năng đọc to không có nghĩa là có
khả năng đọc thầm. Việc đọc thầm nhanh và toàn
diện đã trở thành kỹ năng được đặc biệt quan tâm
trong những năm từ 1920 đến 1925.
Trên thực tế, các phương pháp trên có thể
hiệu quả với một số học sinh này, nhưng không
hiệu quả với những học sinh khác. Chính vì thế,
nhiều nhà nghiên cứu đã cho ra đời các công trình
nghiên cứu về phương pháp dạy đọc với nhiều