Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (6.24 MB, 390 trang )
Vô thường
(vận động biến đổi không ngừng).
Phật giáo cho rằng mọi sự vật hiện tượng đều
nằm trong quá trình vận động biến đổi không
ngừng theo chu trình bất tận là sinh, trụ, dị, diệt.
Do đó không có cái gì là trường tồn bất định, chỉ có
sự vận động biến đổi không ngừng. Đó là quan
điểm DVBC về thế giới.
Duyên
(Điều kiện giúp nguyên nhân thành KQ).
Phật giáo cho rằng mọi sự vật,hiện tượng trong quá
trình vận động đều chịu sự chi phối của luật nhân
duyên.
Trong đó duyên là điều kiện giúp cho nguyên nhân trở
thành kết quả. Kết quả lại trở thành nguyên nhân cho
một quá trình mới tạo thành kết quả mớicũng cần phải
có điều kiện.Cứ như vậy tạo nên sự vận động biến đổi
không ngừng của các sự vật.
VD:
duyên( đất, nước,ánh sáng…)
hạt lúa cây lúa
(nguyên nhân)
duyên
cây lúa những hạt lúa…
(nguyên nhân)
(kết quả)
(kết quả)
Như vậy, thông qua các phạm trù vô ngã, vô
thường, duyên, triết học phật giáo đã bác bỏ quan
điểm duy tâm cho rằng thần Brahman sáng tạo ra
con người và thế giới.
Phật giáo cho rằng con người và sự vật được
cấu thành từ các yếu tố vật chất và tinh thần, các sự
vật của thế giới nằm trong quá trình biến đổi không
ngừng.
Đó là quan điểm duy vật biện chứng về thế giới,
mặc dù còn chất phác, mộc mạc nhưng rất đáng
trân trọng.
*Về triết lý nhân sinh của phật
giáo.
Nội dung triết lý nhân sinh của phật giáo được
thể hiện tập trung trong thuyết “Tứ diệu đế” tức là
bốn chân lý tuyệt diệu mà đòi hỏi mọi người phải
nhận thức được.
Một là khổ đế: Là triết lý về cuộc đời và con
người là bể khổ.
Hai là nhân đế (tập đế): Triết lý về nguyên nhân
của sự khổ. Phật giáo cho rằng nỗi khổ của con
người là có nguyên nhân, phật giáo đưa ra 12
nguyên nhân của sự khổ gọi là thuyết “thập nhị nhân
duyên”.