Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (3.86 MB, 499 trang )
ARISTOTE
85
chỉ nên cưới những người vợ vào khoảng 20 tuổi. Một thiếu nữ
vào khoảng 20 đủ sức đương đầu với một nam nhi vào khoảng
30, do đó cần phải lấy người chồng vào khoảng 37 thì trật tự gia
đình mới bảo toàn. Mặt khác, Aristote bênh vực cho thuyết của
mình với nhận xét rằng với số tuổi chênh lệch ấy, khả năng sinh
sản của hai vợ chồng mới có thể chấm dứt vào một lúc. Nếu
người chồng còn khả năng n{y hoặc ngược lại thi đời sống gia
đình sẽ khó khăn. Đối với nam giới tuổi chấm dứt sinh sản là 70,
đối với nữ giới tuổi chấm dứt sinh sản l{ 50, do đó tuổi cưới hỏi
cần phải phù hợp.
Nếu 2 vợ chồng trẻ quá thì sức khỏe của con cái sẽ bị tổn
thương. Những cặp vợ chồng trẻ thường sinh con gái nhiều hơn
con trai. Sức khỏe quan trọng hơn tình yêu giữa vợ chồng.
Những phụ nữ lập gia đình qu| sớm thường dễ hư hỏng, những
thanh niên lập gia đình qu| sớm thường không phát triển được
tất cả những khả năng vật chất và tinh thần của mình. Vấn đề
hôn nhân là một vấn đề tối quan trọng đối với quốc gia xã hội, vì
vậy cần phải được hướng dẫn và kiểm soát bởi chính phủ: chính
phủ phải ấn định tuổi tối thiểu và tuổi tối đa để kết hôn cho mọi
công dân nam nữ, những thời kỳ n{o được phép sinh sản và
mức độ gia tăng của dân số. Nếu mức độ này quá lớn cần phải áp
dụng phương ph|p ph| thai. D}n số trong mỗi quốc gia tùy
thuộc vào các nguồn lợi và vị trí của quốc gia ấy. Nếu dân số quá
ít quốc gia không thể tự túc, nếu dân số quá nhiều các nguyên
tắc dân chủ sẽ khó áp dụng. Dân số một quốc gia không nên quá
10.000 người.
Chính phủ cũng phải kiểm soát nền giáo dục. Muốn chính thể
được lâu dài, nền giáo dục phải thích hợp. Những kẻ xuất chúng
phải được huấn luyện để trở nên những nhà cai trị. Họ sẽ sống
86
Will Durant: CÂU TRUYỆN TRIẾT HỌC
một cuộc đời hoàn toàn vì quyền lợi chung, không đếm xỉa đến
của cải riêng. Toàn dân phải được huấn luyện để biết tuân theo
pháp luật. Những công dân tốt trước khi trở th{nh người chỉ
huy giỏi phải l{ người thừa hành giỏi. Nền giáo dục còn có tác
dụng thống nhất quốc gia, vượt lên trên những vấn đề chia rẽ địa
phương. C|c thanh thiếu niên cần phải thấm nhuần c|c điều lợi
ích do cuộc sống tập thể đưa lại. Một con người có giáo dục là
một con vật (người ?) tốt nhất, những kẻ sống cô độc làm những
kẻ tệ hại nhất. Nếu sự bất công được sử dụng võ khí thì tệ hại
càng lớn hơn. Những kẻ có giáo dục không biết hòa mình vào
đời sống xã hội cũng đ|ng sợ hơn, chúng l{ những con vật tham
lam, chỉ sự kiểm soát của xã hội mới đem chúng về con đường
đạo đức.Nhờ lời nói con người họp thành một xã hội, nhờ xã hội
con người phát triển trí thông minh, nhờ trí thông minh con
người sống trong trật tự, nhờ trật tự con người đi đến văn minh.
Chính trong xã hội con người mới có những cơ hội để phát
triển. Chỉ những thú vật hoặc những thánh hiền mới sống cô
độc.
Những cuộc cách mạng bao giờ cũng đ|ng tr|ch. Chúng có thể
đem lại một vài cải c|ch, nhưng con người phải trả gi| qu| đắt.
Khuyết điểm lớn nhất là tình trạng hỗn độn có thể đưa đến sự
phá hủy trật tự xã hội v{ cơ cấu quốc gia. Những sự cải c|ch đôi
khi có thể thấy được hoặc tính to|n được nhưng c|c điều bất
tiện thì thường thường không thể ngừa trước được mà có khi
lại rất quan trọng. Sở dĩ người ta phê phán một cách dễ dàng là
vì người ta chỉ nhìn sự vật một cách hời hợt. Những người trẻ
tuổi thường dễ bị lừa gạt vì họ tin một cách quá dễ dàng. Hủy bỏ
những tập tục cổ xưa l{ một việc làm rất nguy hiểm có thể đe
dọa sự ổn cố của chính thể. Mặc dù được chính thức hủy bỏ các
ARISTOTE
87
tập tục cổ xưa vẫn còn sống trong dân chúng. Nếu một hiến pháp
muốn được tồn tại lâu dài, hiến ph|p đó phải được đại đa số dân
chúng tán thành. Một nhà cai trị muốn tránh các cuộc nổi dậy
cần phải làm thế n{o để xã hội không có những người quá giàu
hoặc quá nghèo. Họ phải khuyến khích dân chúng ra khai khẩn
đất đai ở nước ngo{i để sự cạnh tranh ở trong nước có lối thoát;
họ phải khuyến khích và thực hành tôn giáo. Một lãnh tụ “cần
phải tỏ ra ngoan đạo. Nếu dân chúng thấy rằng lãnh tụ của mình
ngoan đạo họ sẽ tin tưởng vào vị lãnh tụ nhiều hơn. Do sự tin
tưởng ấy họ sẽ không tìm cách lật đổ vị lãnh tụ, những kẻ yếu
bóng vía còn tưởng rằng vị lãnh tụ của mình thế n{o cũng được
các thần th|nh giúp đỡ”.
C. Dân chủ và quý tộc
Với những bảo đảm về phương diện tôn giáo, giáo dục và nền
tảng gia đình, cơ cấu chính trị mới có thể vững chắc. Trong tất
cả mọi chính thể đều có những ưu điểm và những khuyết điểm.
Trên lý thuyết, chính thể lý tưởng là sự tập trung tất cả quyền
hành chính trị v{o người khôn ngoan nhất. Thi sĩ Homère có nói
rằng: “để cho đ|m đông cai trị là không tốt, việc cai trị chỉ nên
giao cho một người”. Đối với một người như vậy, luật pháp chỉ
là một phương tiện hơn l{ một giới hạn. Đối với người xuất
chúng không thể có luật pháp nào ràng buộc được: chính họ là
luật pháp. Trên thực tế, chế độ quân chủ thường là chế độ dở
nhất. Sức mạnh v{ đạo đức thường không đi đôi với nhau. Do đó
chế độ tạm dùng được là chế độ quý tộc trong đó một số người
xuất chúng nắm giữ guồng máy của quốc gia. Việc cai trị là một
việc quá chuyên môn không thể giao cho dân chúng ngu dốt đảm
nhiệm được. Trong ngành y khoa, chỉ những b|c sĩ mới được
88
Will Durant: CÂU TRUYỆN TRIẾT HỌC
hỏi ý kiến, tại sao không áp dụng nguyên tắc n{y trong lĩnh vực
chính trị. Một nhà toán học có thể chọn lựa những nhà toán học,
một thuyền trưởng có thể chọn lựa những thuyền trưởng, do đó
sự chọn lựa những nhà cai trị phải giao cho những nhà cai trị.
Sự khó khăn của một chế độ quý tộc cha truyền con nối là sự
thiếu một căn bản kinh tế. Trong xã hội luôn luôn có những
người đột nhiên trở nên gi{u v{ do đó đòi quyền được tham dự
vào công cuộc chính trị. Họ sẽ bỏ tiền ra để mua bất cứ cái gì kể
cả chức tước. Đó là tình trạng đ|ng tr|nh vì khả năng chính trị
và khả năng l{m gi{u l{ 2 lĩnh vực ho{n to{n tr|i ngược. Để cho
kẻ làm giàu lên nắm chính quyền tức là khuyến khích dân chúng
có những thủ đoạn của kẻ gian thương vì d}n chúng luôn luôn
có khuynh hướng nghĩ theo v{ l{m theo người l~nh đạo. Một
chế độ quý tộc không căn cứ trên khả năng chính trị không phải
là một chế độ quý tộc thực sự.
Chế độ dân chủ thường thường là kết quả của một cuộc cách
mạng chống giai cấp gi{u sang. Aristote đ~ có một tư tưởng gần
như Karl Marx khi ông nhận xét rằng: “Sự cạnh tranh để làm giàu
khiến cho giai cấp trọc phú càng ngày càng bị thu hẹp, đ|m d}n
chúng vô sản c{ng ng{y c{ng đông đảo. Những phần tử này sẽ
làm cách mạng để lật đổ giai cấp thống trị”. Sự chấp chính của
giai cấp vô sản có một v{i ưu điểm. Xét theo từng cá nhân thì giai
cấp n{y không ra gì nhưng xét theo ý chí chung thì giai cấp này
cũng tạm gọi l{ được. Dân chúng là những người thừa hưởng và
trực tiếp chịu ảnh hưởng những chế độ chính trị, với tư c|ch đó
họ có nhiều kinh nghiệm quý giá mà giai cấp l~nh đạo không có.
Những kẻ hưởng dụng những tiện nghi của một tòa nhà có thể
phê bình tòa nhà ấy x|c đ|ng hơn l{ những kiến trúc sư. Những
thực khách trong một bữa tiệc có thể phê bình những món ăn